- Uống chút champagne nghen anh, hôm nay cũng đáng để ăn mừng lắm chứ.
- Phải, giá như ở giơ cuối cùng anh dứt điểm tố hơn thì có lẽ trận hôm nay anh đã thắng được rồi đó.
- Thôi thế cũng đã là tốt lắm rồi đó anh, đây mới là giải đầu tiên sau cả năm nghỉ chấn thương mà anh lọt vô tới bán kết, chỉ thua sát nút hạt giống số một là quá tốt rồi, em cũng còn không tin là anh đánh tốt vậy đó.
Trâm hồ hởi tự tay rót rượu vào hai chiếc ly nâng lên mời Phong, niềm vui của anh như lây sang cả Trâm, thực sự thì cả hai lâu lắm rồi mới cảm thấy vui vẻ như thế. Với Phong, đánh banh là một bản năng, giống như ngày xưa huấn luyện viên đầu tiên của anh đã tưùng tiên đoán, anh là một con thú chỉ muốn chiến thắng.
- Em như vầy uống rượu anh sợ không tốt cho con đâu.
Phong trìu mến vuốt ve cái bụng hơi nhô cao của Trâm, nàng chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh với hai quai trễ xuống lộ cả bờ vai trần, thế nên khi Phong đặt tay len đó, anh như có thể cảm thấy cái nóng ấm rất thân thương của đứa nhỏ trong bụng Trâm. Có một cái gì đó thực sự vô cùng đặc biệt mà Phong không thể nào lí giải nổi, đúng ra là bản thân Phong vẫn chưa chuẩn bị về tâm lí đón nhận một đứa con vào lúc này. Nhưng ngày qua ngày, khi hình hài đứa nhỏ lớn dần lên trong cơ thể của Trâm thì Phong bắt đầu nhìn nhận về việc mình sắp lên chức một người cha.
- Không sao đâu anh, bác sĩ cũng không cấm, loại này nhẹ lắm, hơn nữa em cũng chỉ nhấp môi chút xíu thôi mà. Với lại anh cũng phải cho em và con chúc mừng anh chứ.
Trâm nép vào người anh, nâng tay ép anh cùng nàng cạn hết ky rượu, dáng điệu uống của Trâm rất lả lơi. Thân hình của Trâm không còn thon thả nữa, nhất là cái eo vốn ngày xưa rất thon lẳn tạo cùng bộ vú và cặp mông một đường cong kì diệu thì nay đã bắt đầu ra dáng nặng nề của một bà bầu. Nhưng Phong lại thấy cái dáng đó của Trâm lại có vẻ quyến rũ rất riêng, thực sự thì lúc này Phong lại rất thích muốn được làm tình với Trâm, nhưung anh ngại vì Trâm như thế thì ân ái sẽ rất bất tiện, với lại một tháng nay mải tập luyện và thi đấu, lại thêm kẹt chuyện mang thai của Trâm nên anh cũng ngượng khi tự dưng hôm nay lại khơi lại chuyện sinh hoạt vợ chồng.
- Mấy hôm nay đi theo cổ vũ cho anh chắc mệt lắm phải không?
Phong đón lấy ly rượu từ tay của Trâm dìu nàng xuống ngồi chung trên ghế, để cho Trâm dựa đầu vào vai mình rất tình tứ.
- Không đâu, được theo anh em và con vui lắm, hết cả mệt rồi. Anh xem này, con đã bắt đầu hơi quẫy đạp trong bụng em rồi đó anh.
Trâm cẩn thận nhẹ nhàng đặt tay Phong lên rốn mình, Phong không thấy đứa nhỏ đạp chi hết, với lại theo mấy cái cuốn sách hướng dẫn thai phụ mà anh đọc ngấu nghiến thời gian gần đây thì đứa nhỏ cũng chưa đén giai đoạn đó. Nhưng dù gì thì Phong vẫn có thể cảm thấy một tình cảm gia đình rất gần gũi khi để tay lên bụng Trâm, tự anh cũng có thể hình dung ra con mình đang thở nhẹ nhàng trong đó.
- Cám ơn em. - Phong trầm giọng, lòn những ngón tay vào mái tóc để xão ra của Trâm, len lỏi để tưùng sợi tóc trượt nhẹ qua từng kẽ tay.
- Cám ơn em, vì chuyện gì?
Chuyện gì? Thực sự thì bản thân Phong cũng không biết mình nói lời cảm ơn Trâm vì lẽ gì, có lẽ là cám ơn tất cả những gì người đàn bà này đã làm, và đã hi sinh cho anh. Một số việc Trâm làm thực sự bản thân Phong không hề đồng tình, nhưng anh biết ơn Trâm rất nhiều suốt bao năm qua luôn ở bên anh, kể cả những lúc khó khăn nhất. Nhưng Phong thấu hiểu tình cảm mà mình dành cho Trâm chỉ đơn giản là sự biết ơn thôi, không phải là tình yêu. Không yêu nhưng Phong thấy mình mang ơn Trâm và có nghĩa vụ của một gã đàn ông phải trả lại nàng món nợ ân tình đó. Có lẽ đó giống với tình cảm của một đứa em trai dành cho một cô chị gái thì đúgn hơn, chỉ có điều cậu em trai trong trường hợp này chắc sẽ phải dằn vặt mình cả đời vì đã đi đụ "bà chị" của mình, không phải một mà là vô số lần suốt sáu bảy năm trời qua. Đến giờ Trâm đang mang thai con của mình thì Phong hiểu mọi thứ đã chấm hết, anh phải chấp nhận thực tế là mình sẽ phải lấy Trâm làm vợ và sống với nàng cả đời, sẽ pahỉ quên Mai đi, coi nàng như một ga đỗ quá giang trong quá khứ. Quá khứ ấy quá đẹp, quá thơ mộng như giờ thì Phong đã hiểu là mình không thể nào chỉ sống như một kẻ mộng du dựa vào cái quá khứ ấy.
- Anh nghĩ gì mà thần người ra thế - Trâm âu yếm hôn lên môi Phong đắm đuối, đôi mắt long lanh ướt rượt ngước lên nhìn Phong. - Mà khi nãy sao tựu dưng nói cám ơn em thế.
- Chỉ vì anh muốn nói câu đó từu rất lâu rồi nhưng chưa có dịp thôi, cảm ơn em đã luôn ở bên anh.
- Em lúc nào cũng luôn ở bên anh mà. Nhưng sao hôm nay là ngày vui mà anh cứ nói rầu rĩ thế. Được rồi, em chấp nhận nhưng anh không thể cảm ơn em suông bằng lời nói vậy được đâu.
- Vậy chứ phải làm sao - Phong tròn mắt hỏi lại.
- ........... Trâm cúi gằm mắt, mỉm cười tủm tỉm nhưng không hề ngứơc mắt lên nhìn lại Phong nữa, khuôn mặt hơi hồng lên đến tận mang tai nom đáng yêu vô cùng
- Anh biết rồi, có phải "chuyện đó" không. - Phong bật lên hào hứng, chính anh cũng muốn hành lạc với Trâm cơ mà.
- Anh này ghét ghê, nói bậy bạ hoài à, ai biểu em muốn anh "chơi" em đâu kia chứ.
Trâm cố chống chế nhưng càng chống chế mặt lại càng đỏ lên vì xấu hổ, Phong thích lắm, ít khi Trâm thể hiện mộtthái độ nhu mì và quy thuận như thế mỗi khi hành lạc. Thường thì trước đây bao giờ nàng cũng là nguời chủ động dắt Phong bước vào vườn địa đàng, trao cho Phong hết hoa thơm trái ngọt của mình, để Phong tha hồ thưởng thức. Vẻ bẽn lẽn đó của Trâm khiến Phong nhớ lại mai, mỗi lần làm tình nàng cũng luôn như gái tơ như thế, kể cả trong lòng Phong cũng biết Mai không phải thiếu thốn gì kinh nghiệm đụ đéo, Phong biết đàn bà một khi đã chấp nhận làm ca sĩ thì cô nào cũng đã phải trả giá bằng thân xác của mình cả rồi. Nhưng càng thế thì Phong lại càng thấy quý những cử chỉ đoan trang thẹn thùng trước khi làm tình với nhau của Mai, và của Trâm lúc này, hơn nữa Phong biết đó chỉ là ngón nghề của nàng thôi, Trâm không hề phản đối gì lại khi Phong tốc cái váy ngủ của nàng cao lên tới quá bẹn.
- Đừng chối nữa, anh quá biết em rồi mà. Mỗi lần em muốn làm tình thì mắt em trông long lanh, hai tai hồng lên, với cả đây nè, coi cái chỗ này chảy ra lắm nước chưa.
Trâm véo Phong một cái đau điếng, chắc là vì hết đường chối cãi. Còn chống chế thế nào được nữa khi mà dâm thuỷ chảy ra ồ ồ ướt hết cả lòng bàn tay của Phong như thế này. Trâm ở nhà không bao giờ mặc đồ lót, bên dưới cái đầm dành cho bà bầu bằng sa tanh, nàng hoàn toàn trần truồng. Phong vừa cởi tụt cái váy lẹ làng qua đầu của Trâm, vừa tự cởi đồ của mình. Thoáng chốc, Trâm đã để yên cho Phong đưa cả hai về với nguyên thuỷ thưòi lông lá, Phong úp ngay mặt vào lồn của Trâm bú lấy bú để. Mang thai, có vẻ như trông bên ngoài cái lồn của Mai dày múi hơn, nó hơn nhăn nhăn, phẹt ra chút thịt khiến Phong cắn nhẹ mãi vào chỗ thịt bùi nhùi nhô ra ấy mà vẫn không thấy chán.
_ Chết em mất rồi anh ơi, anh bú em hay quá.
Tiếng Trâm ban đầu rên rỉ còn khe khẽ nhưng một lát sau có lẽ không còn kìm được nên Phong bắt đầu thấy nàng la lên rất to, giống như thói quen hàng ngày.
- Đừng táp cái mòng đốc của em thế anh ơi, anh giết chết em mất, em phọt hết cả ra bây giờ anh ơi.
Dâm thuỷ Trâm túa cả ra ướt hết mồm Phong, nhưng anh vẫn dí sát mồm vào cửa mình của Trâm, giống như thẻ anh đang muốn tâm sự thủ thỉ với đứa trẻ bên trong người của Trâm, con của anh vậy.
- Anh ơi, quay lại đay cho em bú buồi của anh đi, em nhớ quá đi mất.
Phong lồm cồm xoay lại, đút vôi ngay cái buồi của mình vào mồm Trâm để cho cô nàng đỡ kêu gào rên rỉ, mà cũng là để cho "đỡ nhớ". đúng là lâu rồi an hchưa giúp Trâm tìm thấy cái khoái cảm rất chánh đáng của một người đàn bà, một người vợ. Trâm đã làm đúng nghãi vụ của một người đàn bà, đó là cho anh địt thoả thích, là đã chịu mang thai đứa con của anh, vì thế Phong cũng tự thấy bản thân mình cũng phải có trách nhiệm, ít nhất là giúp Trâm sung sướng trong lúc này.
Chờ cho cả Trâm cũng như bản thân mình mút mát chán chê Phong mới nằm ngửa ra rồi đỡ Trâm ngồi lên trên, Phong tính chắc chỉ có kiểu đàn bà cỡi lên trên như thế này mới hợp với vóc dáng của Trâm lúc này, mà cũng là để không ảnh hưởng đến cái thai. Phong để Trâm ngồi phọt xuống ôm lấy hết cái buồi của mình thì anh cũng đặt hai bàn tay lên mông của Trâm, bắt đầu bấu đít nàng rồi xóc người từ dưới rướn lên thúc buồi vào lồn của Trâm. Phong rất cố làm nhẹ nhàng hết mức có thể, cho dù đã lâu không gần đàn bà, một gã trai đào hoa như anh nói nhịn quả khó thiệt khó. Trâm rung lên, bầu vú bự lên nhièu từ lcú mang thai nảy lên tùng đợt mỗi khi Phong rưỡn đít mình lên, áp miệng vào vú Trâm, Phong thấy đầu lưỡi mình còn có thể cảm thấy những hạt nhỏ li ti rất cứng nhô lên một vòng quanh mỗi cái núm vú.
- Địt em kiểu nằm nghiêng đi anh ơi, địt kiểu này em xóc người bụng cứ nảy loạn xạ khó chịu quá hà.
Trâm không chờ Phong đồng ý đã ngã xuống khỏi bụng anh, nằm xõng xoài ra giường theo kiểu nằm nghiên, quay đít về phía Phong. Một chân Trâm gác lên vai anh khó nhọc chờ Phong ấn buồi vào địt tiếp theo cái kiểu cài thìa. Địt kiểu này chính phong cũng thoải mái hơn khi không phải chịu sức nặng của một thai phụ như Trâm, hơn nữa thi thoảng anh còn có thẻ rút ra đút vào lỗ đít của Trâm cho vui và khác đi nữa. Chỉ có điều địt Trâm kiểu này phong bị phọt ra hơi lẹ, cũng phần vì lâu anh không địt nên buồi nó không còn răm rắp nghe lời như khi trước.
Trâm không muốn anh xuất vào lồn mà Phong lại không tiện đề nghị Trâm cho anh "ấy " vào mồm nàng như mọi khi đâm ra Phong rút buồi khỏi lồn Trâm rồi bắn ra tung toé ngay trên bụng của Trâm. Khí của phong đặc quánh và sánh cả lại đục ghê gớm. Trâm chờ cho cả nàng và Phong nghỉ hồi lại rồi đưa tay quệt đám khí trên bụng mình giơ ngón tay lên xem.
- ĐÚng là anh không lăng nhăng này nọ, trông dám khí của anh đủ biết lâu không bén hơi đàn bà há.
Trâm cười khoái trá, ôm riết Phong vào lòng, có lẽ nàng cũng không được dai sức như khi chưa mang thai nên một lần là đủ, mà không hề đòi Phong "thêm nữa, thêm nữa " như mọi khi.
Phong cũng ôm lấy Trâm thảo mãn mà ngủ thiếp đi, chẳng thèm lau chùi gì nữa. Kẹp giữa vòng tay ôm nhau của hai ngưòi, một sinh linh lại thêm một ngày tuổi nữa.
Phong đưa mắt nhìn qua tấm kiếng vào căn phòng bên trong, những chiếc nôi trẻ nít được sắp xếp thành những hàng lối rất cẩn thận. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi Phong, anh không bao giờ chịu nổi cái mùi đó, nhất là sau khi đã nếm trải quãng thời gian chấn thương vật lộn hết từ cái bệnh viện này qua bệnh viện khác. Nhưng bây giờ thì Phong cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến cái điều đó nữa, trái tim anh như đang vỡ ra từng mảnh, mọi thứ diễn ra như một cơn ác mộng, một bi kịch của cuộc đời mà đến lúc này, Phong vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Đứa nhỏ đang ngọ nguậy, làn da của nó hình như đã bớt xám xanh hơn so với lúc người ta đem nó từ phòng mổ ra. Trong cả một đám những đứa trẻ mới sanh nằm trong từng chiếc nôi trắng toát giống hệt nhau, thằng nhỏ là đứa dễ nhận ra nhất. Chẳng phải vì nó là đứa nhỏ nhất trong đám, trẻ sơ sanh đứa nào trông cũng giống đứa nào, kể cả cho dù thằng nhỏ sanh thiếu tháng trông bé xíu đến tội nghiệp. Đứng từ ngoài vào, Phong có thể nhìn thấy con mình rất rõ, trong cả đám trẻ mới sanh ở cái bện viện này, chỉ có nó là đang được cắm vào lỗ mũi hai cái ống nhựa, người ta lo nó không thể tự hít thở được, không thể sống được khi mà má nó qua đời ngay khi vừa sanh nó trong phòng mổ.
Phong đặt tên con là Vũ, đúng ra cũng chẳng phải anh mà là Trâm muốn đặt tên con như vầy, nàng muốn nó nối bước được Phong sau này. Nối bước gì cơ chớ, Phong nở nụ cười thê thảm, cái chết của Trâm giáng một đòn mạnh vào Phong, thậm chí ngay cả khi rứt bỏ mối quan hệ yêu đương với Mai anh cũng không cảm thấy đau khổ và trống rỗng đến thế. Lần này là sinh mạng của một con người, sinh mạng vợ của anh, ít nhất là trong thời gian Trâm mang thai đứa con trong bụng, Phong đã tự hứa với bản thân mình là từ nay sẽ coi Trâm là người đàn bà duy nhất của mình. Vậy mà.....
- Anh đừng quá đau buồn, cần gắng gượng lên, ít ra cũng là vì đứa con.
Người bác sĩ đến vỗ vai Phong, anh ta cũng là bạn của cả Phong và Trâm, ái ngại vỗ vai anh an ủi. Hai mắt Phong đỏ hoe, muốn khóc thật lớn để cho bớt đau đớn những không hiểu sao, chính Phong cũng nhận thấy là mình không thể nào khóc nổi vào lúc này, mất mát này là quá lớn, đến nỗi Phong vẫn còn cảm thấy như mới đây thôi, hai bàn tay của mình còn run rẩy lật tấm vải che mặt của Trâm nhìn ngắm khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, khi người ta đẩy Trâm ra khỏi phòng mổ thì nàng đã bất động.
Đó không phải là gương mặt của người phụ nữ mà Phong đã biết, đó là một cái xác chết, không phải là khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười đon đả với Phong. Hai mắt của Trâm nhắm nghiền lại, đôi mắt ấy nhắm lại vĩnh viễn vì đau đớn và mệt mỏi sau khi sanh cho Phong một đứa con trai, không phải đôi mắt ấy nhắm lại như trong những lần làm tình đến lả cả người đi bên Phong. Lần nào làm tình với nhau, Trâm đều ôm xiết lấy cổ của Phong, đu người theo từng cử động bên dưới của anh, cặp mắt dại đi trước khi nhắm nghiền lại cùng với những tiếng rên rỉ và những lời van xin Phong địt mạnh hơn nữa vào lồn mình. Tất cả đã hết rồi, hết thật rồi, Phong bàng hoàng hiểu thấu một điều rằng mình sẽ không còn bao giờ được ôm trọn trong vòng tay thân hình mũm mĩm của Trâm nữa, cũng không bao giờ còn có cơ hội lột truồng nàng rồi quẳng lên giường trước khi lao theo ngấu nghiến tấm thân đàn bà đầy nhục dục của Trâm. Phong lơ mơ, đứng đó, hai tay đút vào túi quần với bộ dạng rặt của một kẻ chán đời, đôi mắt như trũng sâu vì mất ngủ và đau đớn. Đã có những lúc Phong từng ước ao giá như có một cái phép màu nào đó khiến cho Trâm biến mất tiêu khỏi cái cuộc đời này, vào thời điểm mà Phong nhận thấy Trâm chính là rào cản duy nhất và lớn nhất ngăn anh không đến được với Mai. Lúc đó, Phong tự giận mình không có đủ quyết đoán và bãn lãnh để có thể gạt bỏ Trâm ra khỏi cuộc đời mình và đường hoàng đến với Mai, yêu Mai.
- Liệu có phải tại chúng tôi quan hệ tình dục quá nhiều lầ trong thời gian cổ mang thai không hả bác sĩ.
Phong bùi ngùi, nếu như để tìm được một lí do chánh đáng có thể giúp mình tự trách chính mình thì lúc này Phong chỉ có thể nghĩ đến điều đó. Anh đã rất nhẹ nhàng, thậm chí những lần làm tình khi Trâm mang thai Phong chưa bao giờ dám trèo lên bụng của Trâm để đụ nàng, kể cả việc bắt nàng phải chống chân quỳ mọp trên giường theo kiểu chó cái, tư thế hành lạc ưa thích nhất của mình Phong cũng không dám nữa. Chuyện làm tình hoàn toàn là do Trâm quyết định, lúc nào nàng thấy thích và ngỏ ý thì Phong mới dám làm, để đáp ứng Trâm, nhưng Phong cũng biết nhiều khi Trâm chủ động ngỏ ý là vì sợ Phong thấy nhớ cái lồn của mình nên mới miễn cưỡng mời mọc anh. Cái bụng to phưỡn ra của Trâm là một cản trở lớn đối với Phong, nhưng cũng không vì thế mà anh cảm thấy dễ dàng kiềm chế lại ham muốn dập thật mạnh vào lồn của Trâm, dĩ nhiên cũng chưa bao giờ Phong dám làm thế cả. Có lẽ cũng một phần bởi cái kiểu hẩy cặc rất nhẹ nhàng và rón rét vào mồm, vào lồn và lỗ đít của Trâm trong lúc nàng mang thai lại khiến cho Phong có được những thích thú mới lạ rất riêng.
- Không phải là do sinh hoạt vợ chồng của hai người đâu, anh đừng tự trách mình như thế. Thực ra Trâm bị bệnh bẩm sanh, đáng lẽ nếu được phát hiện sớm thì cổ không nên có con mới phải.
Đứng đó, Phong vẫn trầm ngâm phân vân về những lời nói của người bác sĩ, liệu đây có phải là một sự trừng phạt, một sự quả báo mà ông Trời dành cho Phong bởi những suy nghĩ không thật lòng với Trâm hay không. Nhưng nếu là như thế thì đáng lẽ người bị trừng phạt phải là bản thân anh chứ đâu phải Trâm, hơn nữa chính Phong cũng tự nhận thấy kể từ lúc Trâm mang bầu đứa con của hai người, đã có những tình cảm yêu thương nhất định mà anh dành cho Trâm.
- Anh cứ địt em tiếp đi, em không mệt gì đâu, em thích được anh địt em lắm. Đút buồi vào lồn em đi anh.
Bên tai Phong lúc này những lời nói van vỉ đầy kích động của Trâm mỗi đêm hai người ân ái vẫn rõ ràng lắm, cả cái dáng điệu có phần nặng nề khi mang bầu của Trâm, hai cái bầu vú trĩu xuống khiến Phong thấy tức cười khi Trâm phải khó nhọc lắm mới vác cái bụng chửa vượt mặt leo lên bụng Phong mà nhấp nhổm. Tất cả mới đó, như ngày hôm qua, vẫn còn rất nguyên vẹn với Phong, vậy mà bây giờ chỉ còn lại mình Phong đứng trơ khốc ở đây hướng mắt vào trong coi đứa con đang thở khó nhọc bên trong kia.
- Anh ơi, em mang bầu nên chóng mệt quá há, chỉ chiều anh được một lần thôi. Nếu anh thấy thế không đủ thì từ mai em kiếm thêm cho anh một đứa về đây cho anh địt đỡ thế em vậy.
Bản tánh của Phong vốn cũng rắn rỏi, nhưng lúc này thì quả tình không sao ngăn được nước mắt chảy ra, Phong không dám thừa nhận là mình có yêu Trâm thiệt không nhưng đối với nàng, anh dành ra một tình cảm cũng rất sâu nặng, nhất là một nỗi niềm cảm kích vì sự lo toan của Trâm cho mình. Nghĩ lại có những lúc Trâm rất mệt vì đang mang bầu mà vẫn phải dạng lồn ra cho anh chơi để sướng, tự dưng Phong thấy rất thương Trâm, đúng là nàng đã lo lắng từ những điều nhỏ nhặt nhất cho anh, đã dâng hiến cho anh tất cả những gì mà một người đàn bà có thể dâng hiến được cho một người đàn ông.
*
* *
Mai mê man, cảm giác lâng lâng rất khó tả, cái ly rượu mạnh cạn đến tận đáy vứt chỏng chơ trước mặt, xung quanh những tiếng la hét, rú rít của đám bạn bè nàng hoà cùng tiếng nhạc chát chúa phát ra từ mấy dàn loa công suất lớn khiến cho mọi thứ càng trở nên hỗn loạn. Cắn xong thuốc, đây là quãng thời gian mà Mai thấy căm ghét nhất, bởi vì nó là lúc mà nàng chẳng còn tỉnh táo nhưng cũng chưa tới lúc ma tuý khiến nàng tìm thấy sự thăng hoa. Mai có thể cảm nhận được máu trong người mình như đang sôi lên, nó chạy lồng sộc như một còn thú dữ len lỏi qua từng mạch máu nhỏ nhất trên người nàng. Mai nhắm nghiền mắt, từ từ đón nhận cảm giác đê mê sắp tìm tới nàng, rồi một cách vô thức, nàng bắt đầu đứng lên, khoa tay hất mái tóc dài xổ tung, Mai bắt đầu lắc theo đám người xung quanh.
Việc này đến với Mai như một lẽ tất yếu, giờ thì chỉ có thể cậy nhờ vào thứ hoá chất kì diệu này mà Mai mới có thể tìm được cho mình những phút giây sung sướng và thoải mái hiếm hoi. Tình tan, sự nghiệp ca hát thì ngày càng di xuống thấy rõ, chính bản thân Mai giờ đây cũng cảm thấy ghê tởm thân xác của mình, ghê tởm tất cả mọi bộ phận trên người mình, vì chỗ nào trên người Mai cũng đã cho phép rất nhiều bọn đàn ông được hôn hít sờ mó, cái lỗ nào trên người nàng cũng đã có rất nhiều gã đút buồi vào mà thì thụt, mà nắc, mà chọc cả rồi.
Mai đã từng lo sợ lúc nàng chấp nhận làm bồ của ông chủ tịch, Mai đã linh cảm rằng sau ông ta, với cái tâm trạng chẳng có gì để mất, nàng sẽ đem bán cái lồn của nàng cho nhiều thêm nữa những gã đàn ông có tiền và có quyền. Nhưng Mai cũng không thể ngờ thực tế ấy lại xảy đến nhanh đến vậy, để rồi bây giừo nàng đã thành một tay chơi, dính vào cả thuốc lắc và ma tuý.
- Kìa em, nhảy nhiệt tình lên đi chứ, mọi ngày em hăng hái lắm sao hôm nay ỉu xìu vậy.
Mai thấy có tiếng đàn ông nhắc nhỏ bên tai mình, một tay cùng hội với nàng mà lúc này, Mai cũng chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra hắn ta là ai nữa. Như có một cái gì đó vô hình kích thích, mai bắt đầu lắc mạnh hơn, hai bầu vú không mặc nịt vú bên trong của Mai xóc tung lên, cái áo mỏng tang mặc bên ngoài chẳng đủ để che đậu hai quả đồi căng tròn của nàng. Tự dưng Mai rất muốn vạch hẳn áo ra để lộ vú mình khoe ra ngoài, nàng thấy nóng bức, chật chôi rất khó tả.
- Hết mình đi các bạn, vui trọn đêm nay nha.
Một tiếng hét toàng lên, át cả tiếng nhạc dance to hết công suất, rồi theo đó là những lời đáp đồng thanh đầy phấn khích. Mai lắc mạnh hông mình, nàng thấy đằng sau đít mình đang bị ai đó sờ vào, cũng quen thôi, đã chấp nhận tham gia vào cuộc vui với mọi người ở đây cũng có nghĩa là Mai đã sẵn sàng cùng với những cô gái khác ở đây tự biến cái lồn của mình thành lồn chúa, đám công tử tay chơi trong hội thằng nào thích thú thì cứ tới mà phang buồi vào lồn nàng tự nhiên.
- Địt tập thể đi anh em ơi, nứng buồi quá rồi.
Chỉ một câu thôi nhưng cũng nhân được sự tán thưởng nhiệt tình của tất cả mọi người, kể cả đám đàn bà con gái trong bọn trong đó có Mai. Mấy gã con trai lúc này sau một hòi nhảy nhót thằng nào thằng nấy đều đã thoát y gần hết, cùng lắm cũng chỉ còn lại mấy cái quần sì dính trên người. Cắn thuốc, phê rồi chơi sex tập thể, tự dưng Mai thấy rất hạnh phúc vì cảm giác cuồng loạn mình đang trải qua, một thứ hạnh phúc ngắn ngủi và giả tạo.